Bà tôi vẫn thường hay nói cùng với tôi: “Bà sinh sống được ngày nào hay ngày ấy. Tín đồ già như ngọn đèn trước gió, băn khoăn tắt thời gian nào”.

Bạn đang xem: Truyện ngắn của xuân quỳnh


*
Trang Dimple
*

Bữa nạp năng lượng bà thường ngồi đầu nồi, lấy đũa cả tấn công tơi cơm trắng ra rồi xới. Bà xới đến bà dĩa cơm trên, sau bắt đầu xới cho các bạn và mang đến tôi. Lúc ăn, bao giờ bà cũng ăn uống sau. Ngày hè bà bảo là đề xuất quạt một chút cho mát, mùa giá buốt thì bà bảo bà buộc phải nghỉ một tí cho đỡ mệt rồi bà bắt đầu ăn. Bà nạp năng lượng rất ít, hay thì chỉ nhì lưng, một sống lưng cơm, một miếng cháy. Trong khi ăn, bà hay xem xét tôi, nếu như tôi có vẻ như thích nạp năng lượng món gì thì bà lại ít ăn uống món ấy. Có khi bà buộc phải chan một ít nước dưa hoặc dùng kèm một vài trái cà pháo là dứt bữa.

Lại còn vị trí nằm của bà thì rất solo giản: một miếng ván hay như là 1 cái chõng bé dại cũng đủ để bà ngủ ngon (mặc mặc dù bà siêu tỉnh ngủ).

*
Suốt trong thời gian thơ ấu, tôi thường ngủ cạnh bà. Tôi còn nhớ là bà nằm siêu ít chỗ, bao gồm khi bà chỉ ở nghiêng xuyên suốt đêm bên mép cái phản nghịch hẹp, còn tôi thì vùng vẫy xoay xoả gần không còn cả phản. Khi đó tôi cũng thiếu hiểu biết nhiều là vì chưng bà tôi bé nhỏ dại hay là bà quen thuộc nằm thanh mảnh như vậy.

Bố người mẹ tôi đi làm cả ngày, chỉ có bữa ăn, sáng sớm và giờ chiều là rất đầy đủ cả gia đình. Vào bữa ăn, bà bầu tôi thường hiệp thương với bà về chi phí chợ búa, còn cha tôi thì thỉnh thoảng đề cập chuyện về phòng ban của tía tôi v.v… từng ngày chỉ bao gồm tôi và bà tôi là ở ngay sát nhau cùng hay nói chuyện với nhau những nhất. Tôi tới trường một buổi, về lại quanh quanh quẩn nhặt rau, lấy muối góp bà, xâu kim đến bà vá quần áo. Lúc ngồi khâu, bà tốt kể đến tôi nghe bao nhiêu là truyện: Truyện Kiều, truyện Nhị Độ Mai… rất nhiều truyện vần, bà hay thuộc từ trên đầu đến cuối. Có lúc bà lại nói chuyện về bố tôi, hồi tía tôi còn bé bỏng hay đau nhỏ xíu như rứa nào, bà đã yêu cầu nuôi ba tôi vất vả ra làm sao v.v… Bà nói đi kể lại rất nhiều chuyện bởi vậy làm tôi cũng nằm trong làu cho nỗi giả dụ như bà nhắc câu trước là tôi rất có thể tiếp câu sau được.

Mấy lần bố tôi phát hiện bà vẫn kể chuyện mang lại tôi nghe, ba tôi nhăn nhó gắt bà: “Bà chỉ lẩm cẩm”. Bà tôi mỉm cười và thôi không nói nữa.

Có hôm tôi nghe thấy bố tôi phàn nàn với chị em tôi là: “Bà độ này lẩm cẩm quá, nói nhiều mà lại hay quên!”. Mẹ tôi công nhận: “Đúng đấy, ai lại hôm nọ bà vừa rửa bát mà quên không khoá thứ nước! Ở nhà tập thể, phổ biến đụng cùng với nhau, tín đồ ta nói mang đến rát cả mặt!”

Gia đình tôi ngày càng thêm va chạm giữa bố mẹ tôi với bà tôi. Đầu tiên là đều chuyện vặt rồi qua đi, rồi lặp lại. Mỗi lần lặp lại thì chuyện càng to với càng nặng nài nỉ hơn. Đấy là một trong lần bà đi chợ, bị mất cắp loại phiếu thực phẩm. Chị em tôi nói bâng quơ:

– nắm là tháng này nhịn! nước mắm chẳng có, thịt cá cũng chẳng có! rước tiền đâu ra mà mua thực phẩm chợ đen!

– Tôi đâu mong mỏi thế, – bà tôi nói một cách ăn năn – chẳng may thôi. Thực tế tôi cũng đã đề phòng kẻ cắp rồi, tôi vẫn giữ lại khư khư lấy cái túi của áo để tem phiếu, ai biết đâu lúc chuyển tay ra trả tiền mặt hàng rau thì nó rút mất. Chống kẻ tức thì chứ phòng vậy nào được kẻ gian.

– Đề chống gì! – ba tôi day diết. – Bà thì nên cần giữ gìn gì đến gia đình. Bà có làm ra tiền đâu mà lại bà biết xót.

Nghe vậy, bà tôi tái mặt đi rồi tự dưng nổi cáu lên đùng đùng:

– A, ra là bây giờ anh cậy tạo ra sự tiền bắt buộc anh có quyền mắng tôi! Phải, hiện nay tôi già rồi, tôi không có tác dụng được ra tiền nữa yêu cầu anh khinh tôi. Anh bao gồm biết đâu thời trước tôi đã ở vậy nuôi dạy dỗ anh bắt buộc người. Biết bao nhiêu là khó nhọc.

– Ai đẻ con ra mà chả yêu cầu nuôi. – ba tôi cãi.

– Trời cao đất dày ơi, – bà tôi khóc, – tôi bất ngờ anh lại bạc bẽo như thế. Tất cả con như vậy này còn khổ trung ương hơn là không có con! Thôi, từ nay anh hãy coi như anh không tồn tại mẹ. Để tôi đi đằng làm sao tôi đi…

Tôi nhìn bà, nhìn ba mẹ, lòng thấy lúng túng khổ sở mà ngần ngừ làm cố kỉnh nào. Tôi khóc oà lên. Anh chị im dần. Bà ôm tôi vào lòng, vệ sinh nước mắt mang lại tôi, nước đôi mắt bà lại càng ròng rã ròng.

Tối hôm ấy bà è cổ trọc không ngủ, tôi biết hết nhưng lại cứ ở yên vờ vịt ngủ. Rồi bà dậy xếp dọn đồ vật của bà: vài bộ quần áo, một cái khăn len đang cũ cơ mà thỉnh phảng phất bà new chít, một hộp đồ vật khâu (trong đó có cha cái kim, hai cuộn chỉ và nhiều vụn vá các màu), hai cái lược – một lược thưa, một lược bí. Bà xếp tất cả những sản phẩm đó vào trong một chiếc túi du ngoạn đã cũ. Nhìn rất nhiều đồ đạc rất ít và tầm thường của bà, tôi cứ tấm tức khóc thầm. Tôi nghẹn ngào nhảy dậy nói:

– Bà ơi, bà thu xếp thiết bị đạc để triển khai gì chũm bà?

– À, bà về Vĩnh Tuy chơi vài hôm nhỏ ạ. Bà về bên bà nhị Tuất, em gái bà ấy.

– Bà đừng đi đâu, đừng đi đâu, – tôi chạy lại nắm chặt cánh tay bà, – bà ở chỗ này với con cháu kia.

Bà ôm tôi an ủi:

– con đi ngủ đi. Bà chỉ đi vài ba hôm mang lại nó khuây khoả rồi lại về. Nhỏ đừng lo.

Sáng hôm sau, bà vẫn dậy nhanh chóng nấu cơm trắng như hay lệ. Anh chị em ngồi lạng lẽ lẽ, chẳng ai nói cùng với ai câu gì. Ăn xong, cha mẹ tôi đi làm, còn tôi thì đi học. Trong khi học tôi siêu sốt ruột, chỉ mong sao chóng hết giờ để về bên sớm, hoạ chăng còn chạm mặt bà. Nhưng khi trở về tới bên thì bà tôi đã đi được rồi. Cửa phòng vẫn khoá. Tôi đứng trước ô cửa im lìm mà muốn gào lên khóc. Vừa cơ hội đó có bác bỏ Toàn hàng xóm call tôi vào bảo:

– Bà con cháu xuống Vĩnh Tuy đùa rồi, chìa khoá bà gửi bác bỏ đây này.

Tôi mở khoá vào nhà, thấy trên bàn học tập của tôi bao gồm một quả trứng gà và nhì múi bưởi, ở kề bên là một tờ giấy tất cả ghi loại chữ vô cùng to cùng nắn nót của bà: “Bưởi với trứng con kê bà phần con. Cơm bà ủ sinh sống trong chăn cùng canh ở bên cạnh chạn”. Tôi gục khía cạnh xuống bàn khóc nức nở, tôi cảm xúc bà tôi chẳng ao ước về trên đây nữa.

Chiều. Cha mẹ tôi về, tôi nhắc lại đều chuyện rồi lại khóc. Bà bầu tôi bực mình mắng tôi:

– Đồ dở hơi! Bà đi chơi thì vấn đề gì mà nên khóc.

– con sợ bà ko muốn ở chỗ này nữa.

– Bà muốn ở chỗ nào mặc bà! – cha tôi quát: – Câm ngay, ko tao đến mấy roi vào lỗ đít bây giờ.

*

Từ hôm ấy phụ huynh tôi phải dậy sớm, ba xách nước còn người mẹ thì nấu bếp cơm. Khi đi làm, chị em mang theo tem phiếu nhằm đi chợ. đều ngày ấy bố mẹ tôi hay gắt gỏng cùng nhau y như mỗi cá nhân ở một “phe” ấy. Mỗi một khi có bà tôi ở nhà thì bản thân bà một “phe”, còn bố mẹ tôi ở 1 “phe”.

Vài hôm sau khoản thời gian đi, bà tôi có về viếng thăm tôi, có quà mang đến tôi rồi lại đi ngay. Bà bảo bà còn đang bận tách bóc lạc thuê với bà nhị Tuất. Có việc làm cũng giảm bớt buồn, lại tìm được tiền để sinh sống. Từ đó thỉnh phảng phất bà lại lên thăm tôi cùng lần nào cũng mang quà mang lại tôi, khi thì chũm táo, lúc thì mấy quả ổi hoặc chùm thông gia v.v…

Có lần bà đem về bao nhiêu là bánh rộp xếp vào túi ni-lông, mà không hiểu sao, bà chỉ lôi ra cho tôi nhị cái. Bà hỏi về học hành, về ẩm thực của tôi. Bà dặn dò tôi phải xem xét thời máu nóng lạnh nhưng mặc áo quần đề chống bị cảm. Tôi vâng dạ cho qua rồi lại mải đi chơi.

Dần dần dần tôi cũng quen thuộc biết nếp sống trong mái ấm gia đình không tất cả bà. Thỉnh phảng phất tôi cũng nhớ mang lại bà nhưng không thể cảm thấy đau khổ như ngày bà mới đi nữa.

Một đêm trời nóng, tôi lên sảnh thượng nghịch (những tối trời nóng, hầu hết ở nhà tập thể này đầy đủ lên sân thượng cho mát). Tôi nghe thấy bác Thái nói nhỏ tuổi với cô Nghĩa:

– Này, cô có biết không, hôm nọ tôi nhận thấy bà thằng Minh đi bán bỏng ở tàu năng lượng điện đấy.

– Đời nào có chuyện ấy, – cô Nghĩa nói, – giỏi chị trông nhầm. Bà chũm ấy là ung dung lắm. Nhỏ giai, bé dâu hầu như là cán bộ cả, mái ấm gia đình hoà thuận. Cầm ấy thương bé quý cháu. Vả lại ông con giai duy nhất, tía thằng Minh ấy, đời nào khiến cho bà ráng đi bán bỏng ngô như vậy. Núm gần tám mươi tuổi rồi còn gì.

– Thì thiết yếu mắt tôi trông thấy cơ mà lại. – bác Thái nói trái quyết. – Tôi chú ý rất gần và lại nghe rõ cả tiếng nói của cụ nữa. Khi tàu đỗ, gắng đi dọc theo thành tàu, cố gắng gói phỏng giơ lên và kính chào mời: “Các ông, các bà ơi, mua phỏng cho tôi. Ông ơi sở hữu hộ tôi, bà ơi thiết lập hộ tôi đi!” nhưng mà trông vắt hồi này tiều tuỵ thật, sườn lưng còng thêm nhiều, tóc bạc tình trắng xoá với nước da thì xấu xấu là! Nhìn người già trái thực không có ai lại tưởng tượng được người ấy rất lâu rồi lại gồm nhan sắc! cầm cố mà ngày còn trẻ gắng là người có nhan sắc và nết mãng cầu lắm đấy. Tội nghiệp! Biết đâu bây giờ lại khổ! Cũng may là hôm đó cụ không nhìn thấy tôi, vả lại tôi cũng đều có ý lánh mặt, hại cụ chạm mặt người quen, nuốm tủi.

Thì ra bà tôi lâu nay vẫn đi bán bỏng ngô ngoài bến tàu. Khổ thân bà quá! Bà ơi, cháu thương bà lắm. Bà có nghe thấy giờ đồng hồ cháu call thầm bà không? bây giờ bà làm gì, nghỉ ngơi đâu? Sao bà ko về với cháu đi bà!

Ôi, tôi như nhìn thấy bà tôi đang len lỏi đi dọc những toa tàu, giơ gói phỏng lên trước mặt du khách nài nỉ: “Ông ơi, bà ơi mua phỏng giúp tôi đi!”. Nhưng bé tàu vô hình dung cứ mang các hành khách hàng chạy đi, giữ lại bà tôi tóc bạc, sống lưng còng, đứng chơ vơ giữa nhì vệt mặt đường ray… bao gồm tôi, tôi cũng vô tình như con tàu, tôi chẳng lưu ý gì cho bà tôi, tôi chỉ nghĩ đến những con quay, đa số quả bóng của mình thôi! nhiều lúc bà tôi mang lại chơi, new ngồi với bà được một tí, tôi vẫn vội loại bỏ đi với đa số trò đùa của tôi rồi! Không, cần thiết để núm được. Tôi đã mười nhị tuổi, lớn rồi, tôi cũng đều có quyền bàn chuyện nghiêm chỉnh với cha mẹ tôi chứ! suy nghĩ rồi, tôi chạy ào xuống nhà. Tôi thấy bà mẹ tôi đã rửa bát, còn cha tôi sẽ xách nước lên.

– phụ huynh ơi, – tôi call giục giã, – cha mẹ vào cả trên đây con bao gồm chuyện này ước ao nói với ba mẹ.

– Thằng này bây giờ lạ thật. – bố tôi nói. – có chuyện gì mà quan trọng vậy?

– Thì bé cứ nói đi, – mẹ tôi nói, – mẹ vừa rửa chén bát vừa nghe cũng được.

– không , cả mẹ nữa, mẹ vào đó con new nói.

Mẹ tôi vào, chú ý tôi lo lắng:

– tuyệt con bao gồm chuyện gì nghỉ ngơi lớp?

– Không.

– Hay bé đánh nhau với bạn nào?

– Không. Chuyện bên ta kia. Phụ huynh ơi, bố mẹ có thương bà không?

– Sao tự nhiên và thoải mái con lại hỏi thế? – bố tôi hỏi lại tôi. – mà bà làm sao kia mà thương?

– Bà chẳng làm sao cả. Bà đi bán bỏng ở bến tàu ấy, người ta bảo thế. Phụ huynh có biết không?

– Biết, – tía tôi dường như lúng túng, – nhưng cầm cố thì sao.

– Còn sao nữa! – Tôi nghẹn ngào: – Bà già rồi. Sao ba lại nhằm bà như thế? khổ thân bà!

– ba có bắt bà nên thế đâu, – chị em tôi vấn đáp thay cho bố, – vị bà thích thế chứ.

– ưng ý ư? con chắc là bà chẳng mê say đâu. Đời như thế nào bà lại thích hợp đi bán bỏng hơn ở nhà với con, với ba mẹ. Bà yêu thương thương phụ huynh và con lắm kia mà. Ôi, nhỏ cứ nghĩ đến các ngày nắng, ngày rét mà lại bà thì già thế, bà sao chịu đựng nổi, bà tí hon rồi bà bị tiêu diệt như bà Thìn kề bên ấy thì sao. – nói đến đây tôi oà lên khóc. – Ước gì hiện thời con đã to để con nuôi được bà!

Bố bà bầu tôi lặng lẽ nhìn tôi rồi lại quan sát nhau. Tía tôi đặt 1 bàn tay lên vai tôi rồi nói:

– Thôi con nín đi. Ba hiểu rồi. Nhỏ nín đi con!

Tôi cảm giác giọng cha tôi hơi run và bàn tay nắng nóng của cha truyền tương đối nóng thanh lịch vai tôi. Bà mẹ tôi cũng nghẹn ngào:

– con nói đúng, phụ huynh có lỗi cùng với bà. Bé đi ngủ đi, sáng mai cha mẹ sẽ xuống Vĩnh tuy đón bà về đây. Gia đình ta lại sum vầy như trước.

Xem thêm: Điều Kiện Để Có Phản Xạ Toàn Phần Là, Lý Thuyết Về Phản Xạ Toàn Phần

Tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lên giường nằm mà lại không làm sao chợp đôi mắt được. Tôi cảm giác phấp phỏng, vừa lo lại vừa vui. Chỉ sáng sủa mai thôi, tôi lại được sống với bà như trước. Tuy vậy nói dại, không hiểu sáng mai bà tôi tất cả còn chạm chán được tôi không? Bà tôi vẫn thường tuyệt nói với tôi: “Bà sống được ngày nào giỏi ngày ấy. Người già như ngọn đèn trước gió, đắn đo tắt lúc nào”.